Tôi đến từ TP Hồ Chí Minh, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 2008, đến hôm nay vừa tròn 10 năm. Những năm đầu mới bước vào tu luyện, cứ thứ bảy và chủ nhật hàng tuần tôi cùng một số học viên khác cùng nhau luyện công ở công viên Tao Đàn, còn buổi tối thì đến luyện công ở công viên Lê Văn Tám. Cứ như vậy nhóm luyện công của chúng tôi ngày một đông hơn.
Năm ấy là 2013, như thường lệ, vào dịp ngày 13 tháng 5, sau khi luyện công tập thể, chúng tôi thường ngồi cùng nhau để chia sẻ kinh nghiệm và mừng sinh nhật Sư phụ , mừng ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới. Nhưng hôm ấy chúng tôi còn chưa kịp ngồi chia sẻ thì có một nhóm người đến cản trở chúng tôi, không cho chúng tôi tiếp tục buổi chia sẻ. Kể từ hôm đó những buổi luyện công của chúng tôi liên tục gặp can nhiễu. Từ khi bước vào tu luyện, tôi chưa từng trải qua những loại can nhiễu như vậy nên trong tâm không tránh khỏi lo lắng và băn khoăn về lựa chọn tiếp tục ra công viên để duy hộ Pháp hay là “ tốt thì cứ ở nhà luyện” như những người bảo vệ công viên yêu cầu. Sau khi học Pháp và liên tục đọc Tinh Tấn Yếu Chỉ, tôi đã bước qua sự do dự, quyết định ra công viên vì khẳng định rằng đây là một việc làm hoàn toàn đúng.

Như thông thường, sau khi đi làm về tôi cùng một số bạn đến công viên Lê Văn Tám luyện công, nhưng hôm đó các bạn khác đều bận nên chỉ có mình tôi đến điểm luyện công, vừa luyện được một lúc thì có hai người công an đến không cho tôi tiếp tục luyện và họ còn đưa tôi về trụ sở công an phường, tại đây tiếp tôi là một anh công an tuổi còn rất trẻ và nói những lời kiểu như việc tôi ra công viên là sai, là làm phiền đến người khác. Tôi lúc đó là lần đầu tiên đối diện với sự can nhiễu mà chỉ có một mình nên không có kinh nghiệm mà cũng không có sợ hãi, sau khi bạn công an trẻ kia yêu cầu tôi ký biên bản không được ra công viên, tôi chỉ đơn giản nghĩ là việc ra công viên thì trước giờ vẫn bình thường nên tôi đã không ký.
Tôi vừa nói không ký xong thì anh công an trẻ kia đi vào phòng nói là cần hội nghị với cấp trên. Họ để tôi một mình trong khoảng 30 phút và tuyệt nhiên xung quanh không có tiếng động, tôi chỉ thấy lạ và trong lòng cũng không có bất cứ sự lo lắng nào. Lúc này đột nhiên cánh cửa phòng mở ra và 9 người công an bước vào, họ bắt đầu quát tháo, họ nói Pháp Luân Công thế này thế kia, họ ép tôi phải ký vào biên bản cam kết không ra công viên luyện công, nếu tôi không ký là sẽ gọi công an phường tôi ở ra áp giải tôi về, tôi vẫn lắc đầu không đồng ý ký vì nghĩ là biên bản đó không đúng, lúc này một người công an tiến sát trước mặt tôi, ông ta còn không mặc áo với vẻ mặt hung tợn và đập bàn ầm ầm khi tôi vẫn tiếp tục từ chối ký biên bản. Nhìn ông ta thô thiển như vậy nên trong lòng tôi bắt bắt lo sợ, tôi chợt nghĩ “ hay là nhắn tin hỏi bạn khác xem có ký hay không”, vừa nghĩ thế tôi liền mang điện thoại ra nhắn thì phát hiện điện thoại tôi hết tiền.
Lúc đó tôi chợt hiểu ra lần này là phải tự mình quyết định rồi, không thể dựa dẫm vào người khác rồi, tôi suy nghĩ vẫn cảm thấy việc ra công viên là hoàn toàn hợp pháp vì Pháp Luân Công không bị cấm ở Việt Nam nên đã khẳng định với chú công an đó là tôi không ký và tôi sẽ tiếp tục ra công viên. Lời tôi vừa nói dứt thì nhận được tin nhắn từ người bạn của tôi: “ kiên định”.
Trong khoảnh khắc đó tôi đã không còn sợ hãi hay do dự với quyết định của mình, vì tôi đã hiểu ra Sư Phụ luôn ở bên cạnh mình bằng những điểm hóa khích lệ cho tôi. Tiếp sau đó họ lại tiếp tục cho một anh an ninh ( lúc đó tôi không biết anh này là an ninh) đóng vai người tốt, trông có vẻ ân cần hỏi han quan tâm đủ điều và luôn mỉm cười, nói năng thì nhỏ nhẹ, sau đó anh này nói với tôi “ anh biết Pháp Luân Công là tốt, nhưng thôi em cứ ký đi rồi về nhà chứ có gì đâu, bây giờ sắp mười giờ đêm rồi”. Tôi nghe xong thì cũng hiểu ra là họ đang dùng cách cứng không được thì mềm mỏng để dụ tôi ký, nhưng tôi vẫn kiên quyết không ký và sau đó họ để tôi rời khỏi phường công an.
Vào một buổi tối tháng 7 năm 2013, tôi cùng với một bạn nữ học viên đang luyện bài công pháp số 2 ở công viên Lê Văn Tám thì có hai thanh niên đi xe máy đến sát cạnh chúng tôi, họ nói những lời kỳ lạ như kiểu muốn đánh chúng tôi, lúc đó trong tâm tôi đã rối loạn và lo sợ, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến người bạn của mình nên tôi đã bình tĩnh trở lại và liên tục nghĩ rằng “ việc tôi luyện công ở đây là hoàn toàn hợp pháp, không nên lo sợ, mình luôn có Sư Phụ bên cạnh…”.
Một lúc sau hai người thanh niên này rời đi. Một ngày cuối tháng 8 năm 2013, tôi cùng ba người bạn của tôi đến công viên Tao Đàn luyện công, chúng tôi đang luyện thì có một nhóm người mang xe của trật tự đô thị đến, loại xe chuyên dùng để hốt những quán hàng rong, họ không nói không rằng dùng vũ lực cưỡng chế hất chúng tôi lên chiếc xe đó, 4 người đàn ông vây chúng tôi vào trong và còn bóp cổ một người bạn của tôi đến nghẹt thở, họ cưỡng chế chúng tôi đến trụ sở công an phường Bến Thành quận 1.
Sau đó họ để 3 chúng tôi trong một phòng nhỏ và mang một người bạn của tôi ra phòng khác đồng thời khóa trái cánh cửa nhốt 3 chúng tôi lại. Khi một người bạn của tôi bị dẫn đi, chúng tôi đã rất lo lắng cho bạn ấy, ngay lúc này một người bạn nhìn qua màn hình TV và thấy một người an ninh đang ra sức đánh vào bụng của người bạn chúng tôi, chúng tôi nghe rõ một tiếng hét thất thanh của bạn ấy rồi im bặt, không còn nghe tiếng động gì nữa và màn hình TV cũng đã bị tắt.Trong tình thế khẩn cấp vì cửa đã bị khóa trái, chúng tôi chỉ còn cách la lên “ công an đánh người dân và cùng nhau đẩy tung cánh cửa để tìm bạn của mình. Tất cả các cửa đã bị khóa nên chúng tôi chỉ biết kêu cứu và chỉ khi những học viên khác hay tin đã đến bên ngoài và yêu cầu mở cửa thì công an mới mở cửa, đồng thời lúc này người bạn của tôi từ trên lầu bước xuống với vết máu loang lỗ ở ngực. Ngay tại đây bạn tôi đã làm đơn tố cáo về hành vi đánh người tại trụ sở công an đối với người an ninh kia.
Sau sự việc chứng kiến bạn của tôi bị đánh đổ máu và bản thân cũng bị hất quăng lên xe, bị hất mắm tôm vào người, bị người lạ nhắn tin khủng bố bằng những lời tục tĩu hay đe dọa nếu tiếp tục ra công viên thì “sẽ bị chích HIV vô mông”… Mỗi sáng sớm tôi thường một mình luyện công ở công viên gần nhà, dù đang ngồi phát chính niệm nhưng trong tâm tôi cứ mãi suy nghĩ về những can nhiễu đang xảy ra, tôi lại do dự, băn khoăn và suy nghĩ về việc ra công viên chứng thực Pháp của mình, lúc đó mới hơn năm giờ sáng, đột nhiên có một bà lão tôi đoán là hơn 90 tuổi, đi lui đi tới trước mặt tôi liên tục nói “ thời nay hai người chọn một, hai người chọn một, vua ở đây không bằng Vương ở trên trời”. Tôi vừa nghe chữ “ Vương” là lập tức chấn động, là thấu hiểu ngay Sư Phụ đang động viên khích lệ tôi, tôi như vừa trút khỏi gánh nặng ngàn cân khỏi tâm trí mình.
Tôi nghĩ mình cần phải chia sẻ thêm về việc ra công viên luyện công lúc này với các học viên khác, vì tin chắc rằng đây là một việc phải làm,vì lúc này số học viên ra công viên luyện công đã không còn đông như thời gian chưa xảy ra can nhiễu, tôi đã đến chia sẻ câu chuyện của chúng tôi, một số bạn đã mạnh dạn bước ra công viên, một số học viên khác thì cho rằng “ họ không cho tập thì mình ở nhà tập chứ ra làm gì cho bị đánh” , rằng “ làm đơn tố cáo là tâm tranh đấu”.
Khi từ buổi chia sẻ này trở về, tôi lại tiếp tục đọc Tinh Tấn Yếu Chỉ II, đọc đến bài “ Nhẫn vô khả nhẫn” có đoạn “Sau sự việc chứng kiến bạn của tôi bị đánh đổ máu và bản thân cũng bị hất quăng lên xe, bị hất mắm tôm vào người, bị người lạ nhắn tin khủng bố bằng những lời tục tĩu hay đe dọa nếu tiếp tục ra công viên thì “sẽ bị chích HIV vô mông”… Mỗi sáng sớm tôi thường một mình luyện công ở công viên gần nhà, dù đang ngồi phát chính niệm nhưng trong tâm tôi cứ mãi suy nghĩ về những can nhiễu đang xảy ra, tôi lại do dự, băn khoăn và suy nghĩ về việc ra công viên chứng thực Pháp của mình, lúc đó mới hơn năm giờ sáng, đột nhiên có một bà lão tôi đoán là hơn 90 tuổi, đi lui đi tới trước mặt tôi liên tục nói “ thời nay hai người chọn một, hai người chọn một, vua ở đây không bằng Vương ở trên trời”. Tôi vừa nghe chữ “ Vương” là lập tức chấn động, là thấu hiểu ngay Sư Phụ đang động viên khích lệ tôi, tôi như vừa trút khỏi gánh nặng ngàn cân khỏi tâm trí mình.
Tôi nghĩ mình cần phải chia sẻ thêm về việc ra công viên luyện công lúc này với các học viên khác, vì tin chắc rằng đây là một việc phải làm,vì lúc này số học viên ra công viên luyện công đã không còn đông như thời gian chưa xảy ra can nhiễu, tôi đã đến chia sẻ câu chuyện của chúng tôi, một số bạn đã mạnh dạn bước ra công viên, một số học viên khác thì cho rằng “ họ không cho tập thì mình ở nhà tập chứ ra làm gì cho bị đánh” , rằng “ làm đơn tố cáo là tâm tranh đấu”. Khi từ buổi chia sẻ này trở về, tôi lại tiếp tục đọc Tinh Tấn Yếu Chỉ II, đọc đến bài “ Nhẫn vô khả nhẫn” có đoạn:
“Nhẫn không phải là hèn nhát, càng không phải là thuận chịu [những điều] trái nghịch. Nhẫn của đệ tử Đại Pháp là cao thượng, là biểu hiện của sinh mệnh vĩ đại bất động như kim cương kiên chắc không thể phá, là khoan dung để duy trì chân lý, là từ bi và cứu vãn đối với những sinh mệnh vẫn còn nhân tính vẫn còn chính niệm. Nhẫn tuyệt đối không phải là dung túng vô hạn độ, để cho những sinh mệnh tà ác đã hoàn toàn không còn nhân tính không còn chính niệm kia hành ác vô độ. Nhẫn là có thể vì chân lý mà tận xả hết thảy, nhưng Nhẫn không phải là khoan dung những sinh mệnh tà ác đã không còn nhân tính, không còn chính niệm vô pháp vô thiên16 phá hoại chúng sinh và tồn tại của Đại Pháp tại các tầng khác nhau, càng không phải là làm ngơ [những việc] sát nhân phóng hoả.”
Sau khi đọc đi đọc lại đoạn này, tôi hiểu rằng mình cần phải tiếp tục ra công viên để nói rõ sự thật, nếu như không thì những người gây cản trở kia, họ không có cơ hội để được nghe sự thật thì sinh mệnh của họ sẽ bị hủy, và bản thân mình cũng không làm tròn việc duy hộ Pháp.
Sau khi tôi tiếp tục ra điểm luyện công, có một số sự việc can nhiễu đến đời sống cá nhân của tôi, tôi sẽ lần lượt kể ra những can nhiễu đó và kết quả sau cùng. Một lần giám đốc của tôi nói với tôi “ có một người đàn ông nói là làm ở cục phản gián gọi điện cho anh, họ hỏi xem có phải em đang làm cho công ty anh, anh liền hỏi họ có phải liên quan đến Pháp Luân Công không, họ bảo đúng, sau đó anh bảo với họ là nó hiền lắm, làm cho công ty tôi được mấy năm rồi, đừng có phá nó, để cho nó thiền”, một lần khác tôi nghe bà chủ nhà trọ của tôi kể lại, có công an phường kiếm tôi, còn xúi bà chủ trọ không cho tôi tiếp tục ở, tồi liền ở trước mặt bà chủ nhà, gọi điện hỏi người công an kia, tôi mở loa ngoài cho bà chủ nghe và tôi hỏi anh ta rằng tôi phạm tội gì mà anh xúi bà chủ không cho tôi thuê nhà nữa, anh ta chối đây chối đẩy bảo là không nói, bà chủ nghe xong liền im lặng bỏ đi. Tôi liền lên công an quận trình báo sự việc công an phường phân biệt đối xử chỉ vì tôi tập Pháp Luân Công.
Sau khi bị đối xử bất công tôi đem sự việc tôi bị vu khống, bị đuổi khỏi nhà trọ chỉ vì tôi đi công viên tập Pháp Luân Công cho giám đốc của tôi biết, giám đốc đã cho tôi đến ở tại công ty, và còn kêu tôi cứ yên tâm ở, còn hứa sẽ không vì bị ai hù dọa mà đuổi tôi đi. Tôi nghĩ là Sư Phụ đã an bài cho tôi như vậy để khích lệ tôi tiếp tục trên con đường chứng thực Pháp.
Tôi muốn kể lại câu chuyện trải nghiệm tu luyện của tôi, về lời dạy “ tương kế tựu kế” của Sư phụ, về việc vì sao tôi làm đơn cầu cứu, đơn tố cáo. Trong quá trình làm đơn mình đồng thời nói rõ sự thật, vạch trần tà ác thì những nhân tố xấu đang thao túng con người kia sẽ không còn cơ hội để lợi dụng bức hại họ nữa. Mình cho họ cơ hội hiểu rõ Pháp Luân Công là gì và về cuộc bức hại tàn khốc ở Trung Quốc và sau cùng để họ lựa chọn. Sự khác biệt chỉ ở trong tâm của mỗi con người. Ví như thời gian đầu tôi bị can nhiễu, bị vu khống, bị nhục mạ, tôi đã đến toàn báo Phụ nữ với tâm thái là “ Báo phụ nữ họ nhất định sẽ bảo vệ mình”, nhưng khi một nhân viên tòa báo tiếp tôi, họ từ chối nghe câu chuyện của tôi, tôi vừa bước ra khỏi cửa lập tức hiểu ra vì sao tôi bị họ từ chối lắng nghe câu chuyện của mình, tôi là đến để cho họ nghe sự thật, chứ không phải đến để trông cậy họ cứu giúp. Chúng ta làm đơn là để cho họ biết họ đang sai, để họ ngừng làm việc xấu, như vậy thì sinh mệnh của họ mới có tương lai. Cứ như vậy, tôi càng ngày càng trưởng thành hơn, khi ở công viên bị can nhiễu, tôi nghĩ bản thân mình chưa đủ tốt, chưa đủ nhẫn, chưa đủ thiện để khiến cho họ lắng nghe, dần dần hướng nội để trưởng thành hơn, dũng mãnh hơn. Và đã gặp lại không ít người đã từng thóa mạ mình trước đây, họ đã thừa nhận là họ sai, và họ đã biết Pháp Luân Công là tốt…
Trên con đường tu luyện, vì đang tu nên chắc chắn sẽ có can nhiễu, chúng ta hãy đối mặt và vượt qua quan đó, duy hộ môi trường mình đang có, nếu đi đúng theo con đường Sư Phụ an bài, chúng ta sẽ thấy con đường đó ngày càng sáng, càng mở ra, và hành vi của bản thân mình ngày càng đường đường chính chính.Cho đến bây giờ thì điểm luyện công ở công viên Tao Đàn vẫn được duy trì rất tốt, tháng 5/2018 vừa qua rất đông học viên đã cùng nhau luyện công mừng sinh nhật Sư Phụ và mừng ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới. Sư phụ yêu cầu chúng ta học Pháp nhóm, luyện công chung, vì vậy chúng ta phải cùng nhau duy trì môi trường này.
Bài chia sẻ tử FB Hường Lê